Em Nợ Anh
Phan_9
------Bệnh viện---------
“tít…tít…tít…”
Căn phòng rộng, màu trắng tĩnh lặng. Có một người con trai đang nằm, tay truyền dịch. Làn tóc nâu bồng bềnh không lay chuyển. Từ chàng tỏa ra một hơi ấm, một vẻ đẹp hiếm có. Xung quanh chàng không phải là vầng hào quanh rực rỡ như các hotboy, minh tinh. Xung quanh chàng là một làn khói mỏng manh, như thiên sứ đang dang đôi cánh bảo vệ. Chàng là hoàng tử?
Bên cạnh “chàng hoàng tử” là một cô gái, cô gái với đôi mắt phẳng lặng như nước hồ thu, không gợn sóng. Mái tóc đen, mượt mà xõa ra nhưng vén gọn một bên lộ rõ khuôn mặt thanh tú, mỹ miều và thuần khiết. Không giống như “hoàng tử” đang nằm trên chiếc giường trắng xung quanh là làn khói từ thiên sứ mà quanh cô là sự tĩnh lặng, một ánh sáng dịu nhẹ như ánh trăng. Cô gái lặng lẽ nhìn “chàng hoàng tử” đang điềm nhiên nằm trên giường, đôi môi tựa cánh hoa mím chặt nhưng với vẻ mặt không chút lo âu của hoàng tử, đôi môi ấy từ từ thả lỏng. Cô như một nàng công chúa thuần khiết. Nhưng cũng như một vị nữ thần huyền bí, kì ảo như không thật.
Tất cả mọi người về hết sau khi Thiên đã qua khỏi cơn nguy hiểm. Ely cũng về vì đó là mệnh lệnh, mệnh lệnh của tiểu thư tôn quí.
Chỉ còn ba người trong căn phòng trắng. Một là hoàng tử, hai là công chúa và ba là vị tiểu thư với vẻ đẹp trầm lặng – là An.
-Bạn đừng lo, cậu ấy sẽ ổn thôi – Di lên tiếng.
An ngạc nhiên, đáng lẽ lúc này cô mới là người nên nói câu đó. Từ lúc thấy Di nhìn Thiên đang bê bết máu, khuôn mặt lạnh lùng không chút biểu cảm nhưng đôi mắt là cả một hồ thu, phẳng lặng nhưng chứa chan nỗi lo âu. Cô đã hiểu, mình đã thua. Có lẽ đã thua từ khi bắt đầu…
-Bạn rất thích người con trai này đúng không? – Di lại lên tiếng
Cả hai lần lên tiếng đều là cùng một chất giọng – lạnh lùng. Cả hai lần đều không nhìn An mà nhìn Thiên. An lắc đầu trước câu hỏi của Di nhưng sợ Di không thấy cô lên tiếng.
-Không…
Di sững sờ, quay lại, “hồ thu” đã gợn lên vài con sóng. Nhưng với vẻ mặt điềm nhiên nhất, An nói tiếp:
-Tôi yêu cậu ấy.
Lại một thoáng sững sờ với Di. Nhưng cô bạn tiếp tục cuộc trò chuyện với người vừa là tình địch vừa là bạn.
-Tôi cũng yêu người con trai này.
Cả hai cô gái nhìn nhau, ánh mắt không phải sự ghen tuông, ghét bỏ nhau mà là một tình cảm, một tình bạn, một tình yêu chân thành.
-Cảm ơn – An lên tiếng, cô bạn tiến lại gần chàng hoàng tử đang chìm trong mộng mị, nắm lấy tay chàng hoàng tử, cô bạn nở một nụ cười đẹp nhất, dịu dàng nhất nhưng không chút dối trá. – Cảm ơn vì đã bước vào đời tôi.
Xong cô bạn quay sang nhìn Di. Cô đứng dậy, ôm chầm lấy Di. Xúc động hiện rõ trong giọng nói:
-Cảm ơn, cảm ơn vì đã cho tôi một cơ hội. Xin lỗi vì tôi không thể nắm bắt nó.
Di ôm lấy đôi vai đang run lên của An, giọng nó ấm áp.
-Cậu đã rất đau đúng không? Tôi cũng đã từng như cậu, yêu một người đến mức có thể chết vì người đó nhưng trái tim lại vỡ vụn vì tôi và người đó mãi mãi không thuộc về nhau, sợi dây duyên phận, tình yêu đã mãi mãi đứt. Cậu tốt hơn tôi vì cậu sẽ còn bạn bè, sẽ vẫn nói chuyện với Thiên bình thường. Chúng ta vẫn là bạn.
An thoát khỏi vòng tay của Di, lau nước mắt bằng chiếc khăn tay Di đưa. Cô bạn mỉm cười, nhìn Di rồi nhìn Thiên.
-Cảm ơn vì vẫn xem tôi là bạn, Di. Tạm biệt Thiên, cậu mau khỏe đi, Di sẽ đau lắm.
Rồi An quay lưng bước đi. Trước khi cánh cửa phòng bệnh đóng lại An như nhìn thấy Di nhìn Thiên ấm áp, xung quanh hai ngừoi tuy một người đang ngủ nhưng vẫn tỏa ra một cái gì đó gọi là “hạnh phúc”. Cô bạn bước đi, trên cái hành lang bệnh viện tối tăm, cô lặng lẽ ngồi xuống một cái ghế. Nước mắt rơi, từng giọt nước mắt thi nhau chảy. Lúc này cô mới nhận ra Di và cô giống nhau. Di lạnh lùng, cô trầm cảm. Di kiên cường không khóc trước mặt ai, cô cũng thế. Di yêu Thiên, cô cũng yêu Thiên. Cả hai đều cùng thuộc một loại người…
Cô đã nghe được cuộc nói chuyện của Thiên và Ely – cuộc nói chuyện về quá khứ của Di. Lúc đầu cô giận lắm, Di gạt phắt, làm lơ tình cảm của Thiên vì trong lòng đang mang mặc cảm về chuyện của tình đầu Di – Kiến Hoàn, Lê Kiến Hoàn. Hôm nay dù biết ánh mắt Di nhìn Thiên chắc chắn có mang hình ảnh của Kiến Hoàn nhưng hình như cô không giận nữa. Vì Di đã ở bên Thiên, dùng đôi cánh thiên thần đang mang trên mình che chở cho chàng trai mà Di yêu thương và cũng là người mà cô yêu thương. Cô đã biết từ lúc ở công viên, từ lúc cô và Thiên đi dạo và trò chuyện, cô đã thua, thua Di, thua khi chưa bắt đầu. Trái tim cô vỡ vụn. Nước mắt cô rơi, cô mím môi mình để đừng khóc đến chảy cả máu. Tình yêu của cô, tình yêu đầu tiên của cô đã chết rồi…
-Đừng khóc nữa trông cậu xấu quá. – Một giọng nói vang lên
An ngước mặt lên nhìn chủ nhân giọng nói. Một khuôn mặt quen nhưng cũng lạ.
-Đừng nhìn tôi như vậy, tôi là Cát Vũ Tường, tôi là bạn của Thiên và cũng là bạn của cậu.
An vẫn khóc, nước mắt vẫn thi nhau rơi dù muốn dừng lại. Nhưng mỗi lúc giọt nước mắt càng chảy nhanh.
Tường bình tĩnh, điềm đạm không giống thường ngày, quậy phá, nghịch ngợm và hay trêu đùa. Tường lấy chiếc khăn tay đang trong túi áo. Hấp tấp, lúng túng lau nước mắt cho An. Khuôn mặt tối sầm lại.
-Xin cậu, đừng khóc vì Thiên nữa…-Tường nói nhỏ.
An như nghe được, cô bạn đứng dậy và bước đi. Tường bước theo. Ra đến khuôn viên của bệnh viện. Trời tối, từng cơn gió lạnh đến buốt cả xương tủy thấm vào da thịt của cô gái bé nhỏ đi trước. Cô đứng yên, Tường cũng đứng yên.
Đột ngột cô bạn nói: “Tôi thích cậu, tôi yêu cậu, tôi rất yêu cậu. Dương Hoài Thiên”. Lời nói như từng nhát dao đâm thẳng vào tim của…An!!! Dùng chính lưỡi dao của mình đâm bản thân mình An không đau vì cô bạn đã chịu quá dư thùa, quá dư thừa cho nỗi đau vô tận. Tường im lặng, cậu cũng đau vì lưỡi dao mà An ngỡ chỉ đâm vào tim mình thôi đã vô tình lạc hướng đâm thẳng vào tim Tường – người yêu cô thầm kín.
Như đã trút bỏ được nỗi đau, An quay người nhìn về phía Tường, chậm chạp, rõ ràng từng chữ cô nói: “Về thôi”.
Tường không nói gì, im lặng đi phía sau người con gái đó. Người con gái kiên cường…và cũng vì thế mà cậu yêu cô…
Chap 22 : Piano và Violin
----------Phòng bệnh-------------
Di vẫn ngồi đó, nó im lặng, ngắm nhìn Thiên. Thiên đang ngủ, gương mặt bình yên vô cùng. Con ngươi đen huyền ảo của nó động đậy khẽ. Nhìn khắp thân người cậu, toàn những vết thương đang được băng bó trắng xóa. Nó xót xa…bỗng nó đứng dậy khỏi chiếc ghế, tiến lại gần Thiên hơn một chút, nó khuỵu xuống. Nó đưa đôi bàn tay thon dài, trắng nõn nà nắm chặt tay Thiên.
Xào xạc, xào xạc….
Nó im lặng, quỳ như thế, nắm chặt tay Thiên như thế, không nói gì. Căn phòng tối om, chỉ có ánh trăng soi rọi qua ô cửa sổ không đóng. Chỉ nghe tiếng gió thổi, tiếng lá rụng chạm vào nhau. Cơn gió nhẹ nổi lên, cánh rèm cửa màu trắng tung bay, ánh trăng sáng rọi lên người cậu, thấy rõ cả làn sương mỏng mảnh bao quanh “chàng hoàng tử” đang trong giấc ngủ mộng mị. Yên lặng đến nỗi chỉ lắng nghe được tiếng thở đều đều của hai con người, chỉ nghe được tiếng tim đập nhẹ nhàng trong lồng ngực.
Xung quanh không phải là không khí ngột ngạt, nặng nề, đau lòng của một cô gái đang nhìn người mình yêu trên chiếc giường bệnh. Trái lại, là một cảm giác yên bình, tĩnh lặng và ấm áp của một cô gái đang yêu, của một nàng công chúa đang thức tỉnh.
Lại một cơn gió thoảng qua, mạnh hơn lần trước…nó có cảm giác không yên, song nó lại kéo chăn cho cậu lên cao hơn một tí. Cậu đang chìm trong giấc mộng êm đềm nhưng như bị cơn gió làm tan tành, khuôn mặt cậu trắng bệch hơn lúc trước, trán đỗ mồ hôi, đôi môi run run, đôi bàn tay lạnh ngắt. Con ngươi không còn là hồ thu trong vắt, phẳng lặng, mà có một cái gì đó lo âu, nó nhìn cậu…bỗng…
-Mẹ…cha đừng bỏ con…Tố Như…đừng rời xa anh…
Nó bàng hoàng, cậu hình như đang gặp ác mộng. “Cha, mẹ” nó nhẩm hai từ này, nó cũng thấy làm lạ, lúc đưa cậu vào viện, Duy đã gọi cho “Cha, mẹ” cậu sao chưa thấy họ xuất hiện? Còn Tố Như là ai?. Nó thôi suy nghĩ mông lung vì đôi tay cậu càng ngày càng lạnh. Đôi môi ấy lại mấp máy….
-Di…đi đi…tên đó muốn uy hiếp cậu đấy…Di…nguy hiểm…
Nó sững sốt, trong cả giấc mơ cậu cũng quan tâm lo lắng cho nó như vậy. Tay nó siết chặt tay cậu hơn, như thể muốn truyền sự can đảm của mình cho cậu, giúp cậu thoát khỏi cơn ác mộng.
Một lúc sau, như thể cảm nhận được hơi ấm từ đôi bàn tay trắng nõn nà ấy, sắc mặt Thiên trở lại vẻ mặt hơi hồng hào, mồ hôi không túa ra nữa. Nó yên tâm, định đứng dậy tìm khăn lau mồ hôi cho cậu thì tay nó bị nắm chặt, nó quay lại nhìn, cậu vẫn đang say giấc ngủ. Nó lấy trong người ra một chiếc khăn tay màu xanh, có đường thêu là những đóa hoa hồng viền trắng tinh xảo. Nó nhẹ nhàng, lau mồ hôi trên khuôn mặt Thiên. Xong nói cười nhẹ, rồi nhẹ nhàng quỳ xuống, gối đầu lên hai bàn tay đang đan vào nhau, thiếp đi…
--------9:00 AM--------
Nó khe khẽ mở mắt, những tia nắng ấm áp chiếu vào soi rọi khuôn mặt nó.
-Cậu tỉnh rồi à? – Một giọng nói vang lên.
Nó ngồi thẳng dậy, nhìn sang nơi phát ra tiếng nói.
-Cậu cũng tỉnh rồi à? – Nó cười nhẹ - Thiên…
Thiên đã tỉnh, cậu đang dựa lưng vào tường, nhìn nó và mỉm cười.
-Cậu…tớ muốn uống nước. – Thiên nhìn nó rồi nhìn vào tay mình đang bị nó nắm chặt, rất chặt.
Nó dường như cũng phát hiện ra, ngượng ngùng, xấu hổ. Nó nói:
-À…ừm…mình lấy cho cậu. – Khuôn mặt nó ửng đỏ, đôi mắt lay động, nhìn nó rất xinh, rất thuần khiết. Nó đứng dậy rót cho Thiên một cốc nước ấm. Đưa trước mặt cậu. – Đây!.
Cậu đón lấy cốc nước từ tay nó, bỗng…….
“cốc…cốc…cốc…”
Tiếng gõ cửa vang lên.
“Ai?” – Nó hỏi
“Tiểu thư là tôi” – Một giọng nữ dịu dàng
“Vào đi”
Cánh cửa phòng mở ra. Ely bước vào, hôm nay nhỏ rất đẹp. Mái tóc dài, vàng nhạt xõa ra, mặc một chiếc váy xanh dịu. Nhìn Thiên rồi nhìn tiểu thư, Ely cất tiếng:
-Tiểu thư, hôm qua cô đã rất mệt, cô hãy về nhà nghĩ ngơi, ở đây để Ely chăm sóc. Lát nữa N.Anh, Oanh, Duy, Khánh, Tường, An sẽ ghé bệnh viện. Trần quản gia đang đợi cô ở dưới xe.
Nó lạnh lùng gật đầu, tiến ra cửa. Bỗng nó hỏi:
-Lâm Phong đâu?
Ely không giật mình, cung kính: “Lâm Phong đã bị thiếu gia giam ở khuôn viên họ Kim rồi ạ! Tiểu thư có cần….”
-Không, lát nữa ta sẽ ghé qua Kim gia. Chăm sóc cậu ấy giúp ta.
-Vâng.
Nó ra về. Ely chăm sóc Thiên rất tận tình, tuy nhiên Ely không nói gì cả. Căn phòng từ khi vắng bóng Di không khí rất nặng nề. Rất may mắn lát sau có y tá đến thay bình dịch rồi còn có mọi người đến thăm Thiên.
---------Nhà họ Lâm 10:00 AM-----------
-Trần quản gia, giúp tôi điều tra lại lịch của Dương Hoài Thiên. Cho người chuẩn bị xe, tôi sẽ đến Kim gia.
Trần quản gia cung kính: “Vâng, tiểu thư”. Rồi ông lập tức ra lệnh cho mọi việc thi hành.
Lát sau……
--------Nhà họ Kim-----------
Kim gia là nhà của cha nó, nó vốn dĩ mang họ mẹ. Kim gia bề thế rất lớn tuy nhiên nhỏ hơn Lâm gia. Công ty của Kim gia là H.N.D hoạt động tất cả các lĩnh vực. Chủ tịch hiện giờ là cha nó, người thừa kế là Kim Cao Văn. Kim gia chỉ có 2 dòng và 8 chi. Cha nó và Cao Văn thuộc dòng I chi I.
Biệt thự Kim gia được gọi là “Bách Hợp sơn trang”. Đúng như tên gọi nơi đây trồng đầy hoa Bách Hợp trắng. Nữ chủ nhân trước đây cũng là một phụ nữ xinh đẹp, trong sáng, rạng ngời như hoa Bách Hợp.
Nó bước vào, lập tức có hai hàng hầu nữ đứng thành hai bên, tất cả đều mặc đồng phục nữ hầu màu trắng. Khi thấy nó, họ lập tức cúi đầu:
-Chào tiểu thư.
Nó lướt qua, khuôn mặt lạnh lùng. Sau khi nó bước vào nhà, Cao Văn tiến đến, tươi cười:
-Chị đến chơi à? ^^
Nó mỉm cười lại, khác với vẻ lạnh lùng lúc nãy…
-Ừm, Cao Văn em hãy giao Lâm Phong cho chị, chị sẽ giải quyết chuyện này, nếu để ông biết Kim gia nhúng tay vào sẽ rắc rối.
Cao Văn như hiểu được điều gì, cậu cúi gầm mặt nói: “ông vẫn còn giận hả chị?”
Nó gật đầu, khuôn mặt xót thương. Nhưng rồi lấy lại nụ cười, nó bảo: “Em có muốn đến thăm Hoài Thiên không?”
Cao Văn tươi cười, tuy cậu ghét Hoài Thiên ngay từ lúc Thiên muốn cosplay đôi với Di, nhưng khi thấy chị cậu cười, chị cậu buồn, chị cậu lạnh giá cũng chỉ vì Thiên cậu mới vui vẻ.
-Vâng. Chị đợi em. Còn Lâm Phong, em sẽ cho người đưa hắn qua chỗ chị, tận tay giao cho Trần quản gia.
Nó gật đầu, cảm ơn cậu em trai đáng yêu.
-----------172 – bệnh viện---------
Cửa phòng mở…
-Cậu đến rồi à? – Thiên mỉm cười nhìn ra hai bóng người đang đứng ngoài cửa.
-Ừm – Nó tiến lại gần cậu, hỏi – Cậu sao rồi? đỡ hơn chưa?
Cậu mỉm cười vui vẻ vì được nó quan tâm. Trả lời lần lượt các câu hỏi của nó. Xong, cậu nhìn sang thấy Cao Văn đang đứng khoanh tay nhìn mình.
-Tôi thấy anh vẫn khỏe như trâu ấy nhỉ?
-Ừ, nhưng chưa chắc trâu khỏe bằng cậu.
Cả hai nhìn nhau, ánh mắt tóe lửa điện. Di tuy nhìn thấy nhưng chả thèm quan tâm, yên lặng nhìn hai chàng trai đấu mắt. Lát sau Ely bước vào phòng, nhìn thấy cảnh này, nhỏ dịu dàng hỏi.
-Hai người mỏi mắt chưa?
Cao Văn cúi đầu ngượng ngùng và đương nhiên cậu thua trước. Thiên nhìn nó, mỉm cười đắc thắng. Lập tức cậu nhận được một tia nhìn của Văn như thể nói:
(Anh cẩn thận đấy, lần sau đừng hòng.)
Cậu cũng nhìn Văn, ánh mắt biết nói:
(Cậu nhóc cố lên!)
Cả hai lại tiếp tục, lúc này nó có hơi quan tâm, rốt cuộc nói nói:
-Không biết bảo vệ sức khỏe đôi mắt à?
Thiên và Văn lập tức “đình chiến”. Cao Văn hậm hực ngồi xuống ghế sofa gần giường bệnh. Khuôn mặt đỏ bừng có lẽ cậu nhóc còn tức lần thua mới nãy. Không khí lại quay trở về cái im lặng vốn có. Thiên nhìn nó mỉm cười rạng rỡ.
-Di này, lúc mình bị bắt cóc ấy, tên cầm đầu nói rằng mình là “người quan trọng” đối với cậu đấy ^^. Mình cảm thấy rất vui
Nó đang im lặng, nghe thấy cậu nói, bất giác nó hơi đỏ mặt, bối rối nó đáp nhưng không nhìn cậu:
-Vậy à.
-Ừm - Cậu khẳng định trên môi vẫn giữ nụ cười.
Nó không nói gì, cúi gầm mặt như che đi cái xấu hổ của mình:
-Xin lỗi
-?
-Chỉ vì liên quan đến tôi mà cậu bị liên lụy.
Cậu lắc đầu, dịu dàng nâng khuôn mặt nó lên:
-Tôi không sao, tôi chỉ sợ cậu sẽ bị nguy hiểm.
Nó thoáng ngượng ngùng, một chút thôi rồi nó lấy lại bình tĩnh. Nó dùng đôi mắt ấm áp nhìn cậu, dịu dàng cười với cậu. Hai người nhìn nhau mỉm cười, ánh sáng Mặt Trời soi rọi cả căn phòng, từng con gió nhẹ thoảng qua mang theo cả hương ịi của ngàn hoa cỏ. Trong mắt hai người đó dường như xung quanh không có gì…
Cậu nhóc Cao Văn và Ely thấy vậy, cả hai đều nhẹ nhàng bước ra ngoài. Tuy trong lòng có chút không vui nhưng cả hai người đều hiểu được rằng. Cô gái mà họ yêu quí nhất đang rất hạnh phúc…
--------------1 tuần sau-------------------
Thiên đã gần như bình phục hoàn toàn, cậu quay trở lại lớp học và lập tức vui vẻ vui đùa dù còn nhiều chỗ bị thương. Nó cũng đã xử lí xong việc Lâm Phong. Tuy Lâm Phong làm hại Thiên và An tuy nhiên việc âm mưu truất phế người thừa kế là một tội lớn. Lâm Phong bị gạch tên khỏi gia phả Lâm gia, tịch thu tài sản. Chi thứ 3 do Lâm Phong quản lí được thay thế người khác là con trai hắn Lâm Minh.
Lớp 1-1, khu cấp 3…………
-Chúc mừng cậu trở về ngôi nhà 1-1 thân thương Dương Hoài Thiên. – N.Anh lên tiếng. Lập tức cả lớp nam lẫn nữ hò reo vui mừng.
Thiên đứng trên bục giảng, cậu vui mừng khôn xiết khi mọi người quan tâm như vậy. Cậu mỉm cười làm nữ sinh ngây ngất. Nó cũng nhìn cậu, cười một cách kín đáo như chỉ để mình cậu thấy. Sau màn chào hỏi thắm thiết, cậu vui vẻ xách cặp đến bên ngồi cạnh nó. Nó thấy cậu vui như vậy, cũng vui lây. Lát sau như mhớ ra chuyện quan trọng nó nói:
-cậu, lát nữa đợi tôi nhé, tôi có chuyện muốn nói với cậu.
Thiên gật đầu…
-Ừm, tôi sẽ đợi vì tôi cũng có chuyện muốn nói với Di.
Cả hai nhìn nhau không biểu lộ cảm xúc gì nhưng hình như rất vui. Cả lớp học không ai không cảm nhận được niềm hạnh phúc dâng trào khi ngắm nhìn họ.
---------café Tĩnh-------------
Café Tĩnh là một trong hệ thống café của Williams, Thiên và Di sau khi ra về đã đến chỗ này. Đúng như tên của nó, im lặng, không ồn ào chút nào, trong quán là một màu nâu tối, chỉ có vài ngọn đèn màu, vài cây nến lung linh. Không nhạc rock ồn ào mà là những bản giao hưởng êm dịu. Café Tĩnh như tách biệt hoàn toàn với thành phố nhộn nhịp.
Nó và cậu ngồi ở một góc, cạnh bên là cánh cửa kính có thể nhìn thấy khung cảnh bên ngoài. Nó uống hồng trà, còn cậu uống Capuchino.
Cậu nói:
-Di có chuyện gì muốn nói với Thiên?
Nó bình tĩnh nhưng trong giọng nói có cái gì đó run run…
-Cậu còn đợi tôi không?
Thiên thoáng bất ngờ, nhưng rồi như chợt nhớ ra điều gì cậu vui vẻ.
-Còn, tôi vẫn còn đợi Di.
Nó thoáng ngại ngùng…
-Tôi……
Nó đang nói bỗng nhiên
-Hôm nay là ngày độc diễn thường niên của Café Tĩnh tôi xin mời một vị khác lên độc tấu một bản nhạc bằng nhạc cụ trong tiệm. – MC có chất giọng trầm ấm vang lên.
Nó sững người nhưng rồi chợt nhớ ra đây là ngày thường niên, bất cứ tiệm café nào nằm trong hệ thống café Tĩnh của công ty đều như vậy. Có lẽ chưa đến lúc chăng? Đang định nhìn Thiên thì…….
-Tôi chơi Piano nhưng muốn mời một người kéo Violin. – Một giọng nói quen thuộc vang lên.
Nó quay người về phía sân khấu…Thiên đang đứng đó cùng với MC.
-Nhưng đây là độc diễn mà. – MC nhẹ nhàng
-Tôi muốn như vậy – Cậu kiên quyết.
-Không được đâu ạ, đây là lệnh của cấp trên, chúng tôi không dám trái ý – MC vội vàng giải thích. Ở phía dưới sân khấu cũng đã có tiến lao xao bàn tán. Tuy nhiên Thiên vẫn kiên quyết.
-Phá vỡ luật lệ một lần. – Nó bĩnh tĩnh đứng dậy và lên tiếng.
Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian